Rồi cũng có lúc, ta nhận ra mình không còn khỏe như trước

admin

Administrator
Nhân viên
... Rồi cũng có lúc, ta nhận ra mình không còn khỏe như trước. Cơ thể bắt đầu lên tiếng bằng những cơn đau lưng, nhức mỏi khớp gối, đôi khi là cảm giác lặng thầm của những đêm mất ngủ. Nhưng giữa bao xô lệch ấy, ta lại quên mất một điều thật giản dị: mỉm cười.

Có người bảo tôi, còn cười được là một phúc lớn. Tôi nghĩ đúng thật. Chúng ta đã đi nửa chặng đường, đã cống hiến đủ, đã hi sinh đủ. Giờ là lúc cho phép mình… sống chậm lại một chút, nhẹ nhõm một chút, và vui vẻ nhiều hơn một chút. Đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa – vì không ai đánh giá bạn qua sự gồng mình. Hãy cứ là chính mình, bình dị và chân thành.

Tôi viết những dòng này không phải để nhắc bạn quên đi quá khứ – mà là để bạn trân quý hiện tại. Hãy buông bỏ những phiền muộn đã kéo dài quá lâu. Hãy dừng lại giữa cuộc đua gấp gáp, ngồi xuống như tôi hôm nay, nhìn mây bay, nghe gió thổi, để thấy: hóa ra an yên không ở đâu xa, nó bắt đầu từ chính tâm hồn mình.

Nếu bạn đang sống trong một ngôi nhà đầy tiếng nói cười, nếu con cháu vẫn quây quần bên bạn mỗi chiều, nếu bạn còn đủ sức để dắt tay ai đó đi dạo vài vòng công viên – thì bạn giàu có hơn bạn nghĩ. Đừng so mình với ai nữa, cũng đừng đo đếm giá trị bằng tài sản hay danh vọng. Hãy sống đủ đầy từ trong tâm, và mỉm cười với điều nhỏ bé nhất: một bữa cơm ngon, một ánh hoàng hôn dịu nhẹ, hay chỉ đơn giản… là một ngày không đau.

Bởi vì…

Đến một lúc nào đó, cái còn lại không phải là thành tựu rực rỡ, mà là một nụ cười ung dung giữa đời thường.
Một nụ cười hiền hậu, biết đủ, và không còn sợ hãi điều gì.

Nên bạn à, hãy nở nụ cười.
Không cần lý do. Chỉ cần sống… là đủ rồi.
 

Đính kèm

  • IMG_1100.jpeg
    IMG_1100.jpeg
    96.7 KB · Xem: 0
Bên trên